CHIỀU MƯA TRÊN DỐC SƠN LA
TÌNH CA BUỒN
Nỗi buồn vọng đến sơn khê
Lấy đâu người để vỗ về con tim
Câu thơ khắc những nổi chìm
Con đường mờ mịt khó tìm lối ra
Dạn dầy quen với phong ba
Mà sao nhiều lúc phải sa lệ sầu
Giấu trong mình những nỗi đau
Không gian lắng đọng hát câu tình người
Tình ca vang vọng giữa đời
Con tim nhớ mãi một thời yêu nhau
Cuộc tình đến trước về sau
Bức tranh chuyển hóa sắc mầu thời gian
Yêu như nước lũ dâng tràn
Tình không còn nữa cung đàn đứt dây
Chỉ người trong cuộc mới hay
Nỗi buồn day dứt cả ngày lẫn đêm
THƠ VỚI ĐỜI
THƯƠNG MÌNH
Đêm nằm nghe tiếng mưa rơi
Đếm bao nhiêu hạt thì vơi nỗi sầu
Em giờ khuất núi đã lâu
Để anh ở lại với câu ân tình
Gió mưa cũng chỉ một mình
Gian truân vất vả rập rình nỗi lo
Sớm khuya bạc phếch thân cò
Hình như trời để sống cho qua ngày
Câu thơ lắng xuống lại đầy
Viết vào trời đất mà say mà buồn
Ghìm lòng sợ nước mắt tuôn
Khắc vào nỗi nhớ tiếng chuông gọi hồn
THEO EM VỀ BẢN
MÙA ĐÔNG Ở BIỂN
Mùa đông biển vẫn ầm ào
Chẳng còn người để lao xao chuyện trò
Ngổn ngang trăm mối tơ vò
Biển mênh mông vẫn đợi chờ người quen
Lâu rồi biển chẳng gặp em
Nước bao la thế vẫn thèm lời ru
Nhiều năm biển động mây mù
Mình ra với biển cuối thu muộn màng
Ôm nhau hôn rất nhẹ nhàng
Nụ hôn chín mọng ngập tràn yêu thương
Bây giờ em đã tha hương
Mình anh ở lại vấn vương tình đầu
Chẳng còn tâm trí mà sầu
Nhớ mùa biển động thêm đau nhân tình
Năm nào cũng chỉ một mình
Anh ra với biển nhớ hình bóng xưa
CHIỀU ĐÔNG TRÊN ĐÈO
DAY DỨT
Một chiều chợt tỉnh cơn mơ
Con tim mình trót dại khờ vì ai
Một chiều tưởng đã nguôi ngoai
Cơn mưa trút xuông nối dài nỗi đau
Một chiều tưởng đã phai mầu
Ai ngờ nhung nhớ dài lâu thế này
Một chiều chợt tỉnh hết say
Con tim day dứt những ngày bên nhau
Biết rằng chẳng có lần sau
Mà sao mình vẫn đau đầu vì yêu
Khi trái nắng lúc trở chiều
Một mình đơn lẻ tiếc điều đã qua
Yêu như những giọt mưa sa
Tưởng là ngập lụt thực ra khô lòng
NHỚ MẸ II
TỰ SỰ CHIỀU ĐÔNG
Chiều đông trời nhạt nắng rồi
Con tim giá lạnh từ hồi xa nhau
Chai lòng với những nỗi đau
Mặc cho tình đã chìm sâu quá rồi
Mùa xuân cây cỏ đâm chồi
Riêng anh chẳng dám nói lời yêu đương
Hình như vướng kiếp đoạn trường
Yêu thương chất chứa biết đường nào hay
Nhiều khi tỉnh tỉnh say say
Đêm nằm trơ trọi xót thay phận mình
Ước gì cải lão hoàn sinh
Để anh có dịp tỏ tình với em
NHỚ MẸ
GỬI NHỚ CHO EM
Chiều buông chút nắng hanh vàng
Hàng cây trút lá muộn màng vào đông
Lá vàng rải khắp bờ sông
Lòng buồn day dứt người không thấy về
Cỏ lau mọc lút bờ đê
Bến sông vắng khách bốn bề gió hoang
Một thôi về đến cổng làng
Bao nhiêu thương nhớ dồn sang em rồi
Nửa đời hạnh phúc đã trôi
Nửa đời còn lại rối bời lòng anh
Quê nghèo một dải đê xanh
Chiều buồn thả nhớ mà thành ra thơ
CHỈ LÀ II
CHỈ LÀ
Chỉ là chiếc lá vàng rơi
Mà sao nghiêng cả đất trời vào thu
Chỉ là những đám sương mù
Lan vào phố núi mà ru mơ màng
Chỉ là mấy cái ao làng
Sân đình giếng nước mà tràn nhớ mong
Chỉ là một thoáng lưng ong
Mà sao quấy động cả vòng nhân gian
ĐÊM TRÊN BẢN THÁI
ĐÊM PHỐ NÚI
Đêm khuya đường vắng người qua
Bến song vọng lại tiếng gà báo canh
Buồn đi dạo phố loanh quanh
Phố miền sơn cước chưa rành đường đi
Đầu óc suy nghĩ vân vi
Trái tim nghẹn đắng những gì trải qua
Khuya rồi lặng lẽ sương sa
Thấm dần lạnh buốt thịt da mất rồi
Phố núi vương vấn lứa đôi
Nửa đi xa mãi nửa chơi vơi tình
Bây giờ chỉ có một mình
Ngược lên phố núi nhớ tình đã xa
Một đời bão táp mưa sa
Bao nhiêu đau khổ chỉ là thử thôi
Trái tim vẫn nhịp yêu đời
Trải bao mưa nắng không vơi mối tình
CHUYẾN ĐI XA
ĐI CHỢ ĐÊM
Em đi chợ lúc nửa đêm
Cái cò cái vạc đẫ êm giấc nồng
Gian truân từ buổi lấy chồng
Sinh thằng cu Tý phập phồng nỗi lo
Ba sào ruộng chẳng trâu bò
Khó khăn nên phải lò dò kiếm ăn
Những đêm giá rét căm căm
Mưa phùn gió bấc tím bầm thịt da
Cân tôm mớ tép con gà.......
Gặp gì buôn nấy miễn là lãi thôi
Quay đi ngoảnh lại mấy hồi
Dãi dầu mưa nắng nổi trôi thương trường
Chẳng còn môi đỏ má hường
Em giờ cũng nhiễm những phường dối gian
Còn đâu dáng vẻ đoan trang
Dịu dàng như Tấm của làng năm nao
MỘT THOÁNG MÙA ĐÔNG
NGHĨ VỀ THƠ
Đôi khi vất vả vì thơ
Đêm nằm trằn trọc mơ mơ màng màng
Câu thơ nhiều lúc phũ phàng
Nối lên sự thật trái ngang ở đời
Nhieuf khi thơ cũng bồi hồi
Rưng rưng câu chữ nhớ người đi xa
Thơ buồn day dứt tim ta
Suy đi nghĩ lại mới là thơ hay
Có lúc tỉnh có lúc say
Buong câu nhả chữ mà lay lòng người
Thơ là hơi thở của đời
Cũng trăn trở cũng chơi vơi nỗi buồn
Chớp - dông - bão - lửa - mưa tuôn
Thơ chạm vào hết ngọn nguồn sâu xa
Dịu dàng sâu lắng thiết tha
Thơ văn đã hút hồn ta mất rồi
SA PA NỖI NHỚ TÌNH YÊU
NHỚ MÙA ĐÔNG XƯA
Nghe thời tiết mới ra chơi
Đón mùa đông mới cho vơi nỗi lòng
Bao năm sống ở miền trong
Chỉ mưa và nắng mùa đông không vào
Gió mùa đông bắc xạc xào
Rung vào nỗi nhớ biết bao vui buồn
Đêm ngày rả rích mưa tuôn
Căm căm giá rét gió luồn thịt da
Đầu trần chân đất xông pha
Bát canh rau dại cả nhà cùng ăn
Giữa thời miền Bắc khó khăn
Cái gì cũng thiếu cằn nhằn làm chi
Đôi lúc nhớ lại đường đi
Chân tươi chân héo trường thì quá xa
Ba năm theo học cấp ba
Đói ăn thiếu mặc cả nhà chắt chiu
Xóm làng quạnh quẽ đìu hiu
Bắt tôm xúc tép liu riu qua ngày
Bây giờ cơm áo đủ đầy
Bay ra Hà - Nội nhớ ngày đông xưa
ĐÓN MÙA ĐÔNG
BẢN MỚI
Đông rồi về bản mới thôi
Ngồi nghe lửa réo đáy nồi gọi cơm
Ngửi mùi nếp mới dâng thơm
Nhà sàn ấm lửa khói chờm núi cao
Gió mùa đông bắc ào ào
Đập vào vách núi lao xao cây rừng
Lúa nương chồng chất lớp tầng
Ngô đầy gác bếp bản mừng khỏi lo
Đường về bản đã mở to
Không còn heo hút quanh co hồi nào
Núi cao giờ cũng hồ ao
Cá quăng mình quẫy đớp sao trên trời
Đổi thay chóng mặt đời người
Em về nhà mới một thời ước mơ
Mình như đoạn kết bài thơ
Trải bao đau khổ cặp bờ tương lai