''Tặng NGUYỆT-QUANG''
MÙA ĐÔNG
CHUYỆN NGÀY XƯA
Ngày xưa trầu đi với cau
Nên duyên hạnh phúc quyện mầu đỏ tươi
Ngày xưa chẳng có vàng mười
Ngày xưa chỉ có những người yêu nhau
Ngày xưa chồng gánh nỗi đau
Vợ đeo nỗi khổ theo nhau suốt đời
Bây giờ sẵn có vàng mười
Bây giờ chỉ thiếu những người yêu nhau
Bây giờ Ai gánh nỗi đau
Ai mang nỗi khổ theo nhau suốt đời
Ngày xưa Mẹ kể mãi rồi
Bây giờ Con thiếu những lời ngày xưa.
THU HÀ-NỘI
Hà-Nội đã vào thu
Sao trời còn oi ả
Hồ Tây phẳng lặng quá
In đầy cả trời xanh
Mặt hồ nước long lanh
Đưa Anh vào nỗi nhớ
Khu vườn xưa xanh lạ
Nắng tràn qua kẽ lá
Dát vàng cả áo Em
Chỉ có Anh và Em
Nhìn nhau rồi yên lặng
Trái tim như ngừng đập
Run rẩy mà mê say
Mùa thu qua rất nhanh
Mối tình đầu hôm ấy
Tình yêu xanh mãi mãi
Như trời thu Hà-Nội
Tình đơm hoa kết trái
Nhớ Hà-Nội vào thu.
MỐI TÌNH CÂM
'Kính tặng liệt sỹ Ngô-Quang -Nghi và các đồng đội trong nghĩa trang Long-Thành'
Xuân đến muộn khiến lòng bối rối
Gặp lại nhau tóc bạc trắng đầu
Nhìn nhau nhớ lại thời son trẻ
Rụt rè chưa kịp ngỏ lời yêu
Chiến tranh đến chia ta đôi ngả
Từ giảng đường vội vã tòng quân
Chẳng gặp Em được lấy một lần
Để nói nốt chuyện tình dang dở
Em ra trường thành cô giáo trẻ
Vốn xinh tươi đẹp đẽ nhất vùng
Chiến tranh đến không còn êm ả
Máy bay thù bắn phá ngày đêm
Trường sơ tán về nơi heo hút
Mà hồn Em treo ở phố xưa
Chiến trường xa lúc nắng lúc mưa
Đâu có chỗ cho tình yêu đôi lứa
Lá thư gửi Em Anh viết dở
Vẫn còn nguyên nằm ở túi bên
Chút lặng yên giữa hai trận đánh
Thoang thoảng đâu đây mùi ngọc lan
Không chỉ có mùi đạn bom khét lẹt
Phút lặng yên rùng rợn đến tê người
Anh ngã xuống trước giờ chiến thắng
Máu từ tim thấm đỏ lá thư tình
Đồng đội đặt Anh nằm trên võng bạt
Cuốn chặt rồi đâu buộc được tình yêu
Dưới đồi cát chiều nay nhiều mộ
Hoa muống biển bò lan ôm ấp
Không phải Em Ngọc-Lan ngây ngất
Anh biết rồi những buổi học cùng nhau
Đợi Anh Em đợi đã lâu
Đợi thêm chút nữa có phiền đâu
Đến khi tóc bạc trắng đầu
Tỉnh ra mới biết yêu nhau nhường nào
Mặt trời vốn ở trên cao
Chiều nay xuống thấp Em vào thăm Anh
Nghĩa trang liệt sỹ Long-Thành
Ngọc-Lan thơm ngát một mình hương Em
Thắp lên ba nghìn nén nhang
Ba nghìn liệt sỹ vây quanh chúng mình
Lặng im một phút tâm linh
Nhìn sâu trong đất có hình các Anh
Ngọc-Lan hương tỏa xung quanh
Mà sao dưới đó Anh rành hơn Em
Thắp thêm ba nghìn nén nhang
Ngồi thêm chút nữa tình đang say nồng
Nén nhang cháy đến tận cùng
Đom đóm thắp sáng một vùng nghĩa trang.
HOÀN LƯƠNG
Cơn mưa chiều xối xả
Con về không nón lá
Mưa quê mình đến lạ
Cứ ào ạt như yêu
Mưa rơi nước bao nhiêu
Để con thành trinh trắng
Con lại thành cái Thảo
Cắp sách đến giảng đường
Ngôi nhà không khói hương
Gian bếp tàn tro lạnh
Con về nhóm lửa rơm
Khói cay xè hai mắt
Lâu rồi không thổi cơm
Sống ở phố ở phường
Đã quen rồi Mẹ ạ
Mẹ ơi sao nhớ quá
Lời Mẹ dặn ngày xưa
Con gái Mẹ dại khờ
Chẳng nghe lời Cha Mẹ
Dòng đời muôn ngả rẽ
Con Mẹ chọn sai đường
Nay trở lại quê hương
Mẹ Cha không còn nữa
Con một mình bỡ ngỡ
Giữa biển đời mênh mang
May còn xóm còn làng
Còn tình yêu của Mẹ
Con sẽ sống tử tế
Như Mẹ vẫn hằng mong.
ĐÊM SA- PA NẰM NGHĨ
Tách mình ra về với Sa-Pa
Đêm lạnh lẽo lạ nhà không ngủ
Nằm chờ nghe tiếng gà báo thức
Hết thật rồi /tiếng chó sủa râm ran
Mây trĩu nặng len vào cửa sổ
Bồng bềnh ru giấc mộng vàng son
TA theo đuổi cái mình không có
Và vứt đi cái có của mình
Về Thành-phố rừng bê tông kín mít
Gieo ước mơ vào ngã bẩy ngã ba
Câu hát Mẹ ru giờ Ta quên hết
Nằm điều hòa ai hát khúc dân ca
Nơi quê nhà Cha già Mẹ héo
Mắt kèm nhèm bấm điện thoại a lô
Mong từng phút từng giờ đến tết
Con cháu về tụ hội như xưa
Đêm giao thừa khói hương thơm ngát
Nước mắt trào thương những nỗi đau
Tâm hồn VIỆT đang mùa giông bão
Đến bao giờ trở lại trắng trong
Đêm Sa-Pa không còn lặng lẽ
Mây mù che ánh sáng mặt trời
CÔ ĐƠN
Mưa phùn lất phất ngoài hiên vắng
Gió mang hơi lạnh đến khắp nhà
Áo khăn khăn áo quen mà lạ
Nón lá che ngang một nét ngài
Em ra ngoài chợ mang đào bán
Phố cổ mưa xuân phơi phới bay
Người đi chen chúc suốt cả ngày
Đào khoe sắc thắm muôn người ngắm
Riêng Em phận hẩm chẳng ai hay.
Đường về xóm nhỏ sao xa quá
Lối cũ bây giờ cỏ mọc hoang
Chăn đơn gối chiếc luôn chờ đợi
Một tiếng xe qua cũng giật mình
Khói hương phảng phất mùi xưa cũ
Nước mắt chực trào trong mắt Ai
Giao thừa bẻ gió sang lối khác
Đốt lửa mừng xuân đợi ngày mai.
LÀNG BÂY GIỜ
Làng bây giờ thành ngõ
TRUNG THU
Thấm thoát đã Trung thu
HOÀI NIỆM
Chân bước ngập ngừng nghĩ vẩn vơ
MƯA SÀI- GÒN
Trời đang nắng bỗng dưng sầm mặt
Tung nước trắng hả hê phố khát
CÔ GÁI QUẢNG-TRỊ
'Tặng chị Hương Trà '
Em ra Hà-Nội lấy chồng
Mang theo một chút nắng hồng lên môi
Miền quê Quảng-Trị xa xôi
Nắng rang bỏng cát mưa trôi sập nhà
Từ trong gian khó sinh ra
Em là một đóa hoa trà chân phương
Không lộng lẫy chẳng ngát hương
Gặp Em ai cũng vấn vương trong lòng
Gió Lào nắng lửa bão dông
Mà Em dịu mát dòng sông thủa nào
Phải chăng một giấc chiêm bao
Phải chăng Em đã đi vào hồn tôi.
ĐÊM CAO NGUYÊN
Đêm cao nguyên trăng lặn
Chỉ còn gió và sao
Ở trên cao ngàn mét
Ta gần với sao hơn
Ở trên cao ngàn mét
Gió thổi tự do hơn
Người xa quê yên lặng
Nằm nghe gió ru đời
Nỗi buồn xa quê ấy
Cứ đầy mãi không vơi.
VỀ NGHỆ-AN
Về đi Anh về với Nghệ an
CÂY XOÀI
Cây xoài Cha trồng bên kè
VŨNG -TÀU BIỂN ĐỘNG
Chiều Vũng Tàu sóng xô bờ đá
XUÂN II
Có một mùa xuân đến vội vàng.
LỖI HẸN
Con đường xưa rợp ước mơ
Rặng vối xanh nghiêng mặt hồ
Bây giờ thuyền về bến mới
Chắc Anh quên lời hẹn xưa
Mình Em đứng đây thẫn thờ
Vối già chỉ còn một gốc
Im lìm soi bóng hồ xưa
VỀ VỚI QUÊ HƯƠNG
'Tặng Nga-Tào và các bạn của Đài ở Liên-Xô về'
'Tôi về quê đã cuối thu
EM VÀ TRANH
'Tặng Vợ tôi Vũ thị Đài
Trong phòng Anh để đầy tranh
MẸ TÔI
'Tưởng nhớ Mẹ Vũ-thị Thi'
Mẹ mất rồi
NHỚ CHA
'Tưởng nhớ Cha Ngô- Quang-Loan '
Cha vẫn ước nếu phải xa trần thế
Ra đi thanh thản nhẹ nhàng
Bài thơ Cha viết dở dang
Mà sao Cha đã vội vàng ra đi
Biết rằng tử biệt sinh ly
Mà sao hình bóng khắc ghi trong lòng
Bưng cơm nước mắt lưng tròng
Nỗi đau dồn xuống tận cùng trái tim
Để Mẹ có phút ngủ yên
Để Mẹ vợi bớt nỗi niềm vắng Cha
Cuộc đời còn lắm phong ba
Chỉ mong giữ được nếp nhà bình an
Còn sống Cha vẫn bảo ban
Bây giờ Cha mất con càng xót xa
Trước đây mọi việc trong nhà
Cha là cột cái con là cây xanh
Bây giờ cột gãy tan tành
Cây xanh chưa lớn cũng đành đa mang
Việc trong họ việc ngoài làng
Xin Cha ở dưới suối vàng yên tâm
Cây phúc đức Cha trồng thủa trước
Giờ chúng con tiếp bước chăm lo.
KHÓC CHA
'Kính tặng cha Ngô- quang-Loan'
Tám tháng bốn đám tang
Cha vợ rồi Cha mình
Bác mình rồi Bác vợ
Lần lượt rủ nhau đi
Mẹ già khô nước mắt
Nỗi đau lặn vào tim
Đôi tay gầy lẩy bẩy
Thắp nén hương mộ chồng
Nghĩa trang chiều đông lạnh
Hồn Cha Bác ở đâu
Có thấy đàn con trẻ
Khăn trắng chít ngang đầu
Con đầu hai thứ tóc
Đã lên bậc ông bà
Mà sao khi mất Cha
Thấy mình như con trẻ
Những điều Cha đã nghĩ
Những việc Cha đã làm
Dù đau khổ gian nan
Vẫn vẹn toàn trung hiếu
Cháu của Cha đã lớn
Giờ đến lúc trưởng thành
Cha ươm mầm cây xanh
Chẳng đợi ngày hái quả
Giờ Cha đi mãi mãi
Hình ở lại trong tim
Tre già măng mọc lên
Lớp này rồi lớp khác
Bóng phủ xanh làng mạc
Nuôi mầm sống căng đầy.
XUÂN Ở THUNG KHE
Sáng sớm ở Thung khe
HÀ- NỘI ĐÊM MÙA ĐÔNG
Hà-nội đêm mùa đông
KÝ ỨC BẮC-NINH
Sang Bắc ninh thấy mình trẻ lại
EM TÔI
Chiều nghiêng qua xóm vắng
VỀ LÀM DÂU
'Tặng vợ tôi Vũ-thị Đài '
Ngày Em về làm dâu
Cơn mưa đầu mùa hạ.
Xua một ngày oi ả
Đưa ta vào mê say
Ngày Em về làm dâu
Một mùi hương rất lạ
Mùi hương vương vấn quá
Dìu ta vào mê say
Mùi hương nào ngất ngây
Qua bao mùa mưa nắng
Khổ đau bao lần trải
Chẳng vợi niềm mê say
Mùi hương nào ngất ngây
Theo ta dài năm tháng
Mái đầu xanh đã bạc
Vẫn trọn đời mê say
Trời se ta với nhau
Bằng tơ hồng chỉ thắm
Ở từ trong sâu thẳm
Biết mình là của nhau.
CHỜ ĐỢI
'Tặng Đài khi đang ở Sing-ga fo chữa bệnh '
Trời trở lạnh gió xé màn đêm
HOA BƯỞI
Có một chiều như thể chiều xưa
ĐÊM BIÊN GIỚI
Đêm LÀO-CAI mưa dài hơn giấc ngủ
SÔNG CHẢY MÙA KHÔ
Con sông Chảy mùa khô
Giữa đôi bờ vàng úa
Sông lặng như ngừng thở
Chia đôi bờ nông sâu
Lòng sông có đớn đau
Khi chứa đầy sỏi đá
Sông chảy về biển cả
Chở hình bóng rừng già.
Sông còn đi bao xa
Đến bao giờ trở lại
Núi cao đứng trơ trọi
Đổ mồ hôi thành sông
Sông chảy ra biển cả
Núi đứng mòn mỏi trông.
Nắng xuân II
'Thân tặng Nguyệt-Quang '
Hôm nay trời hửng nắng đang lên
Nắng mới mùa xuân thật dịu êm
Em ra Hà Nội thăm quê ngoại
Một chút nắng thôi cũng rực thềm.
Đêm Tây Bắc
Lâu lắm rồi Anh mới có đêm nay
Tìm về nghi tàm xưa
Tôi ngược dòng quá khứ
Tìm về Nghi Tàm xưa
Con sóng vẫn ì oạp vỗ bờ
Trơ gốc sậy già phất phơ hoa trắng
Con đường làng gập gềnh sụt lở
Mẹ chồn chân gánh nặng chĩu vai
Ngôi nhà lá nằm dài chắn gió
Mẹ về đỏ lửa chiều hôm
Chiếc thuyền nan bé cỏn con
Cha xoay tròn trên mặt hồ sóng nước
Bơi cả đời vẫn trong vòng nghèo khổ
Phút thảnh thơi rít điếu thuốc lào
Như muốn hút cả trời đất trăng sao vào nõ điếu
Đêm mưa trên dốc Sơn La
Đêm Sơn La rét cào da cắt ruộtCơn mưa như roi quất lên ngườiĐèn vẫn sáng không người qua lạiChỉ mình tôi nhẫn nại trong mưaTôi chờ Mẹ như thủa còn thơCon dốc ấy trời mưa trơn lắmMẹ gánh hàng xiêu vẹo trong mưaCon dốc ấy ngày xưa dốc lắmMẹ gánh hàng quần quật nuôi conCon dốc ấy một lần Mẹ sảy chânHôm tiễn tôi lên đường ra trậnCon dốc hôm ấy chẳng hề trơn trượtSao mẹ tôi vấp ngã mấy lầnTôi dầm mình trong bom gầm đạn nổMà trong tim biết Mẹ đợi tôi vềNăm tháng lê thê Ngày tôi trở vềCon dốc ấy ngày càng dốc lắmĐôi nạng gỗ khua ngang khua dọcTôi lết mình nặng nhọc leo lênChẳng còn mẹ đợi ở trên.
Mình tôi!Đỉnh đốc!Lặng im!Không về!...Những đêm mưa gió não nềTôi ra đỉnh dốc nhờ về mẹ tôi.Sơn LaMùng 5 tết Canh Dần 2010
Thác Bờ
Con tàu neo dưới chân Thác Bờ
Đục đá thành bậc vào cõi mơ
Chênh vênh sườn núi ngôi đền cổ
Du khách hành hương suốt bốn mùa
Mịt mờ khói tỏa pha sương núi
Tiếng mõ âm vang động mặt hồ
Đêm khuya gió lạnh trăng bàng bạc
Ngắm cảnh ngẫm mình tỉnh hay mơ.
Hòa BìnhTháng giêng 2009
Hoa gạo
Tháng bẩy mưa ngâu
Em đi vắng!
Sao trời mưa nhiều thế?
Đêm một mình!
Trống trải!
Cô đơn!
Chỉ có tiếng mưa rơi trên mái
Tiếng gió ngoài cửa sổ
Và hương em phảng phất trong phòng
Em đi vắng!
Sao trời mưa nhiều thế?
Chiếc giường nằm bỗng rộng thênh thang
Nằm ngửa - nằm nghiêng - xoay dọc - xoay ngang
Trằn trọc cả đêm không thành giấc ngủ
Nắng xuân I
Xuân
Thân tặng Quang Nguyệt
Những tưởng mùa xuân đã hết rồi
Mưa phùn gió bấc mãi không thôi
Trách em lỗi hẹn không ra Bắc
Để cả mùa xuân cũng sụt sùi